Có 8 kết quả:

乡 hương膷 hương芗 hương薌 hương鄉 hương鄊 hương鄕 hương香 hương

1/8

hương [hướng, hưởng]

U+4E61, tổng 3 nét, bộ ất 乙 (+2 nét), yêu 幺 (+0 nét)
giản thể, hội ý

Từ điển phổ thông

1. làng
2. thôn quê, nông thôn
3. quê hương

Từ điển trích dẫn

1. Giản thể của chữ .

Từ điển Trần Văn Chánh

① Thôn quê, nông thôn, hương thôn, nhà quê: Quan hệ giữa thành phố với nông thôn;
② Quê nhà, quê hương, quê quán: Lìa bỏ quê nhà; Người ở quê nhà, người cùng quê, người đồng hương;
③ Làng, xã;
④ (văn) Vùng xa ngoài thành (nói chung): Nuôi đến mười hai mười ba tuổi thì mang đến nơi khác bán (Hồng lâu mộng, hồi 4);
⑤ (văn) Xứ sở, nơi: Chỉ có nước Sở của ngươi là ở nơi phía nam của nước (Thi Kinh: Chu tụng, Ân Võ).

Từ điển Trần Văn Chánh

Như

Tự hình 3

Dị thể 3

Từ ghép 3

Bình luận 0

hương

U+81B7, tổng 15 nét, bộ nhục 肉 (+11 nét)
hình thanh

Từ điển Nguyễn Quốc Hùng

Món canh nấu bằng thịt trâu bò.

Tự hình 1

Dị thể 1

Bình luận 0

hương

U+8297, tổng 6 nét, bộ thảo 艸 (+3 nét)
giản thể, hình thanh & hội ý

Từ điển phổ thông

hơi cơm, mùi thóc gạo

Từ điển trích dẫn

1. Giản thể của chữ .

Từ điển Trần Văn Chánh

① (cũ) Một loại cỏ thơm dùng để làm gia vị;
② (văn) Hơi lúa, hương lúa (mùi thơm của thóc gạo);
③ Thơm (như [xiang], bộ ).

Từ điển Trần Văn Chánh

Như

Tự hình 2

Dị thể 1

Bình luận 0

hương

U+858C, tổng 14 nét, bộ thảo 艸 (+11 nét)
phồn thể, hình thanh & hội ý

Từ điển phổ thông

hơi cơm, mùi thóc gạo

Từ điển trích dẫn

1. (Danh) Mùi thơm của thóc gạo.
2. (Danh) Một loại cỏ thơm dùng làm gia vị.
3. (Động) Làm cho thơm ngon.

Từ điển Thiều Chửu

① Hơi cơm, hơi lúa, mùi thơm của thóc gạo.
② Thơm.

Từ điển Trần Văn Chánh

① (cũ) Một loại cỏ thơm dùng để làm gia vị;
② (văn) Hơi lúa, hương lúa (mùi thơm của thóc gạo);
③ Thơm (như [xiang], bộ ).

Từ điển Nguyễn Quốc Hùng

Mùi thơm của thảo mộc.

Tự hình 2

Dị thể 3

Một số bài thơ có sử dụng

Bình luận 0

hương [hướng, hưởng]

U+9109, tổng 11 nét, bộ ấp 邑 (+9 nét)
phồn thể, hình thanh & hội ý

Từ điển phổ thông

1. làng
2. thôn quê, nông thôn
3. quê hương

Từ điển trích dẫn

1. (Danh) Làng. § Khu vực hành chánh, thấp hơn “huyện” và cao hơn “thôn” . Ngày xưa gọi một khu 12.500 “gia” (nhà) là một “hương” .
2. (Danh) Nhà quê, thôn quê (ngoài thành thị). ◎Như: “hương thôn” thôn quê.
3. (Danh) Quê quán, quê nhà (nơi mình sinh trưởng hoặc cư ngụ đã lâu). ◎Như: “li hương” lìa quê, “hoàn hương” về quê nhà.
4. (Danh) Phiếm chỉ khu vực, xứ sở. ◇Tào Tháo : “Hồng nhạn xuất tái bắc, Nãi tại vô nhân hương” , (Khước đông tây môn hành 西) Chim hồng chim nhạn bay ra ải bắc, Là ở chỗ không người.
5. (Danh) Người cùng tỉnh, cùng huyện. ◎Như: “đồng hương” .
6. (Danh) Cảnh giới, trạng thái. ◎Như: “túy hương” cõi say, “mộng hương” cảnh mộng. ◇Nguyễn Du : “Thử hậu hà nhân đáo túy hương” (Kê Khang cầm đài ) Sau đó ai người đến cõi say?
7. (Tính) Cùng xóm làng. ◎Như: “hương thân” người đồng hương.
8. (Tính) Vốn sinh sản hoặc có sẵn từ quê hương. ◎Như: “hương sản” , “hương vị” . ◇Hạ Chi Chương : “Thiếu tiểu li gia lão đại hồi, Hương âm vô cải tấn mao thôi” , (Hồi hương ngẫu thư ) Lúc nhỏ tuổi xa nhà, đến khi già cả trở về, Giọng nói quê nhà không đổi, tóc mai suy kém.
9. Một âm là “hướng”. (Danh) Phương hướng. Cùng nghĩa với “hướng” .
10. (Động) Hướng về, ngoảnh về. ◎Như: “nam hướng” ngoảnh về phương nam. ◇Sử Kí : “Thủ Tây Hà nhi Tần binh bất cảm đông hướng, Hàn Triệu tân tòng, tử thục dữ Khởi?” 西, , (Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện ) Trấn thủ Tây Hà mà quân Tần không dám ngoảnh về đông, nước Hàn nước Triệu phải quy phụ, thì ông và Khởi tôi (ai hơn ai kém)?
11. (Động) Theo, quy phụ. Cũng như “hướng” . ◇Hán Thư : “Dân di nọa đãi, hướng bổn giả thiểu, xu mạt giả chúng, tương hà dĩ kiểu chi?” , , , (Thành đế kỉ ) Dân càng lười biếng, người theo về gốc thì ít, người chạy theo ngọn thì đông, làm sao mà sửa trị?
12. (Phó) Xưa, trước đây. ◇Luận Ngữ : “Hướng dã ngô kiến ư phu tử nhi vấn trí” (Nhan Uyên ) Trước đây, tôi vô yết kiến thầy mà hỏi về trí.

Từ điển Thiều Chửu

① Tục dùng như chữ hương .

Từ điển Trần Văn Chánh

① Thôn quê, nông thôn, hương thôn, nhà quê: Quan hệ giữa thành phố với nông thôn;
② Quê nhà, quê hương, quê quán: Lìa bỏ quê nhà; Người ở quê nhà, người cùng quê, người đồng hương;
③ Làng, xã;
④ (văn) Vùng xa ngoài thành (nói chung): Nuôi đến mười hai mười ba tuổi thì mang đến nơi khác bán (Hồng lâu mộng, hồi 4);
⑤ (văn) Xứ sở, nơi: Chỉ có nước Sở của ngươi là ở nơi phía nam của nước (Thi Kinh: Chu tụng, Ân Võ).

Từ điển Nguyễn Quốc Hùng

Làng. Lệ nhà Chu, cứ 12.500 nhà là một Hương — Chỉ quê nhà — Nơi chốn — Khu vực — Các âm khác là Hướng, Hưởng.

Tự hình 6

Dị thể 8

Từ ghép 40

Một số bài thơ có sử dụng

Bình luận 0

hương

U+910A, tổng 11 nét, bộ ấp 邑 (+9 nét)
phồn thể, chỉ sự

Từ điển phổ thông

1. làng
2. thôn quê, nông thôn
3. quê hương

Từ điển trích dẫn

1. Tục dùng như chữ “hương” .

Từ điển Thiều Chửu

① Tục dùng như chữ hương .

Từ điển Trần Văn Chánh

Như .

Tự hình 1

Dị thể 1

Một số bài thơ có sử dụng

Bình luận 0

hương [hướng]

U+9115, tổng 12 nét, bộ ấp 邑 (+10 nét)
phồn thể, chỉ sự

Từ điển phổ thông

1. làng
2. thôn quê, nông thôn
3. quê hương

Từ điển trích dẫn

1. Tục dùng như chữ “hương” .

Từ điển Thiều Chửu

① Làng. Ngày xưa gọi một khu 12500 nhà là hương.
② Một tiếng gọi tóm cả một khu vực. Người cùng tỉnh cùng huyện đều gọi là đồng hương , li hương lìa quê đi ra ngoài, hoàn hương về quê.
③ Nhà quê.
④ Một âm là hướng. Cùng nghĩa với hướng . Như nam hướng hướng nam, ngoảnh về phương nam.
⑤ Xưa, trước. Như sách Luận Ngữ nói: Hướng dã ngô kiến ư phu tử nhi vấn chi trước kia tôi được thấy nhà thầy tôi hỏi nên biết.

Tự hình 1

Dị thể 1

Một số bài thơ có sử dụng

Bình luận 0

hương

U+9999, tổng 9 nét, bộ hương 香 (+0 nét)
phồn & giản thể, hội ý

Từ điển phổ thông

hương, mùi

Từ điển trích dẫn

1. (Danh) Mùi thơm. ◎Như: “hoa hương” mùi thơm của hoa, “hương vị” hương thơm và vị ngon.
2. (Danh) Cây cỏ có mùi thơm hoặc vật gì làm bằng chất thơm đều gọi là “hương”. ◎Như: “đàn hương” cây đàn thơm, còn gọi là trầm bạch, “thiêu hương” đốt nhang, “văn hương” nhang muỗi. ◇Nguyễn Du : “Nhất chú đàn hương tiêu tuệ nghiệp” (Vọng Quan Âm miếu ) Đốt nén hương đàn để tiêu tan nghiệp chướng do trí tuệ gây ra.
3. (Danh) Lời khen, tiếng tốt. ◇Nguyễn Du : “Thiên cổ trùng tuyền thượng hữu hương” (Âu Dương Văn Trung Công mộ ) Nghìn thuở nơi chín suối vẫn có tiếng thơm.
4. (Danh) Chỉ con gái, phụ nữ. ◎Như: “liên hương tích ngọc” thương hương tiếc ngọc.
5. (Danh) Họ “Hương”.
6. (Động) Hôn. ◎Như: “hương nhất hương kiểm” hôn vào má một cái.
7. (Tính) Thơm, ngon. ◎Như: “hương mính” trà thơm, “giá phạn ngận hương” cơm này rất thơm ngon.
8. (Tính) Có liên quan tới phụ nữ, con gái. ◎Như: “hương khuê” chỗ phụ nữ ở.
9. (Phó) Ngon. ◎Như: “cật đắc ngận hương” ăn rất ngon, “thụy đắc ngận hương” ngủ thật ngon.

Từ điển Thiều Chửu

① Hơi thơm.
② Phàm thứ cây cỏ nào có chất thơm đều gọi là hương. Như đàn hương cây đàn thơm, ta gọi là trầm bạch. Nguyễn Du : Nhất chú đàn hương tiêu tuệ nghiệp (Vọng Quan Âm miếu ) đốt nén hương đàn để tiêu tan nghiệp chướng do trí tuệ gây ra.
③ Lời khen lao.

Từ điển Trần Văn Chánh

① Thơm, hương: Xà bông thơm; Hoa này thơm quá;
② Thơm ngon, ngon: Cơm canh hôm nay thơm ngon quá; Ăn không thấy ngon; Đang ngủ ngon;
③ Hương (cây có mùi thơm), nhang (hương để đốt), đồ gia vị: Hương trầm; Nhang muỗi;
④ Được khen, được hoan nghênh: Loại xe đạp này ở nông thôn rất được hoan nghênh;
⑤ [Xiang] (Họ) Hương.

Từ điển Nguyễn Quốc Hùng

Thơm — Mùi thơm — Một trong các bộ chữ Trung Hoa — Tên người, tức Hồ Xuân Hương, nữ danh sĩ thời Lê mạt, cha là Hồ Phi Diễn, quê ở làng Huỳnh Đôi, huyện Huỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Không rõ năm sanh năm mất của bà, chỉ biết bà từng xướng hoạ với Phạm Đình Hổ (1768-1839). Bà có tài thơ văn, nhưng duyên phận long đong, phải lấy lẽ Tri phủ Vĩnh Tường (tỉnh Vĩnh Yên, Bắc phần). Ít lâu sau, ông phủ Vĩnh Tường mất bà tái giá với một viên Cai tổng. Bà có biệt tài về thơ Nôm, để lại nhiều bài thơ lời thanh ý tục, được coi là tuyệt tác.

Tự hình 5

Dị thể 12

Từ ghép 48

Một số bài thơ có sử dụng

Bình luận 0